|   Together we shine... flash of memories
 (Phạm Quỳnh Anh, K24B Lý)
 
 Trung thu, 12 tháng 9 năm 2011
 
 Trời khô ráo sau một ngày dài mưa lâm thâm, mây nhiều, nhưng trăng vẫn tròn và đẹp.
 Hồi học sinh, cứ mỗi lần đi chơi trung thu hay nắng sân trường, lại thấy
 mình lớn hơn một tuổi, và trưởng thành thêm nhiều điều, biết thêm nhiều
 bạn, và làm quen được nhiều người.
 
 Lần đầu tiên tham gia trung thu là năm lớp 10, chuyên Sinh tổ chức cắm 
trại cùng chuyên Lý (hay còn gọi là hội trại Sinh Lý), cũng giống như 
bây giờ các em vẫn làm: mâm ngũ quả, có bưởi tạo thành dáng con rồng 
xinh xinh, có khoai tây (do mình và 1 số bạn) rán, dĩ nhiên là mâm ngũ 
quả để bày cho thầy cô chấm, còn khoai tây là để bán, mà thực ra là cả 
lớp ăn gần hết.
 
 Đó là dịp đầu tiên cả lớp được chơi với nhau.
 
 Đó là lần đầu tiên mình vui đến vậy.
 
 Vẫn nhớ cái cảnh thằng Quỳnh béo với thằng Hiếu hủi cho bưởi (hay bóng 
bay gì đó) vào ngực, mấy thằng con trai trong lớp ra... bóp để chụp ảnh.
 
 Lớp 11, không phải là Trung thu, mà là Nắng sân trường, tiễn các anh chị
 khóa 7 ra trường, cũng là 1 trong những kỷ niệm vui nhất, mình và Trang
 béo lớp K8B, cùng 1 số bạn khác, tham gia trò chơi tổ chức ngay trên 
sàn của hội trường kí túc xá, kết quả là K8 được giải nhất trò chơi năm 
đó, sướng không bàn phím nào tả xiết.
 
 Cũng là lớp 11 (hoặc là lớp 10 gì đó), trường Tự Nhiên tổ chức kỷ niệm 
50 năm thành lập, cả trường đều được làm trại ở 334 Nguyễn Trãi, đó là 
dịp đầu tiên các khối được cắm trại cùng nhau, ở 1 góc riêng, cùng với 
trại của các khoa viện trong đại học.
 
 Hôm qua lại về trường, rất muộn nên chỉ xem được mấy tiết mục cuối.
 
 Nhưng cũng đủ để dấy lên nhiều cảm xúc.
 
 Cảm xúc đầu tiên là ngẫm thấy mình... già đi 1 tuổi.
 
 Nhìn các em vui khi được giải, tự dưng cũng thấy trẻ đi, cái cảm giác của thời ngây thơ (nhưng cũng vô số tội) lại trỗi dậy.
 
 Chợt thấy ở 1 góc nào đó, thầy Toản đang mỉm cười.
 
 Và, ở 1 góc khác, dưới ánh đèn sân khấu, cạnh những cái trại trống 
không, trên những khuôn mặt trong trẻo, có những giọt nước mắt.
 
 Và Joyce Jonathan vẫn hát
 Je me raccroche aux souvenirs
 Pas qu'une photo mais un bonheur
 Pas qu'une chanson pour laquelle on pleure...
 
 Tôi vẫn cố bấu víu vào những hồi ức
 Không chỉ là những hình ảnh
 Đó là hạnh phúc
 Không phải bài ca dành cho những giọt nước mắt...
 Lưu Quang Trung K8A Sinh Mời các bạn đọc thêm ở Diễn đàn dành cho các thế hệ học sinh THPT chuyên KHTN và những người quan tâm: http://hsgs.edu.vn/forum/Thread-T%E1%BA%A3n-m%E1%BA%A1n-C%E1%BA%A3m-x%C3%BAc-Trung-Thu-2011
 |